Sunday, January 26, 2014

• Nỗi đau Tết Mậu Thân chưa có phút nào nguôi! Đặng Huy Văn


ôi có một sinh viên người Thuận An, TP Huế. Ông bà nội của cậu ấy đều bị giết trong Tết Mậu Thân 1968. Ông nội cậu là một bác sĩ quân y phải ở lại đơn vị trực tết nên bà nội phải từ Thuận An lên Huế ăn tết cùng chồng. Tảng sáng mùng 2 Tết, ông nội đã bị bộ đội quân GP giết chết khi họ tiến vào còn bà nội thì bị bắt giam nhưng vì bà còn trẻ (22 tuổi) nên bị bắt đi đào hố chôn người trên Bãi Dâu ngay trong đêm mùng 2 Tết. Do thấy chôn cả người đang sống nên bà đã lao xuống dòng Sông Hương để chạy trốn và đã bị bắn chết, 45 năm rồi vẫn chưa tìm được mộ.


Tết này, hai anh em cậu ấy quyết định thuê đò dọc đi xuôi Hương Giang từ bến đò Tuần về cửa Thuận An để vào các làng ven Sông Hương dò tìm theo lời khuyên của một nhà ngoại cảm. Và cậu hi vọng sẽ có người vớt được xác bà trên dòng sông đem chôn. Cầu Trời lạy Phật phù hộ cho anh em cậu ấy tìm được mộ bà nội để ba mạ cậu bớt đau thương. Nhân dịp tròn 45 năm biến cố Tết Mậu thân, tôi xin có một bài viết để sẽ chia nỗi lòng cùng quí vị độc giả gần xa.


Nỗi đau Tết Mậu Thân chưa có phút nào nguôi!

(Viết theo lời của một sinh viên đại học tại Sài Gòn) 

Anh sẽ đưa em về thăm ba mạ bằng đò dọc 
Để lần theo dấu tích xưa xác bà nội bị dạt trôi 
Bà đã bị bắn chết giữa Tết Mậu Thân tức tưởi 
Khi lên Huế để đón xuân cùng ông nội em ơi! 

Ông nội bị giết chết ngay tảng sáng mùng Hai Tết 
Bà nội đang bàng hoàng thì bị quân GP bắt giam 
Rồi họ bắt đi đào hố hầm trên Bãi Dâu đêm ấy 
Để chôn sống những người đang quì lạy kêu van! 

Bà sợ chôn sống người, đã lao xuống bờ sông bỏ chạy 
Họ liền rượt bắn theo máu nhuộm đỏ Hương Giang 
Sông Hương mùa xuân nước trong xanh thẩm máu 
Xác bà nội dạt về đâu khi hồn lên tới Thiên Đàng? 

May ngày đó ba của chúng ta đang ở cùng cụ nội 
Vì ba mới tuổi lên hai nên bị cụ nội giữ lại nhà 
Ông bà nội đã “bỏ ba” không một lời trân trối 
Xác ông nội chôn gần, xác bà nội trôi xa! 

Hai mươi năm sau ba có gia đình và sinh hạ chúng ta 
Ba mạ đều chài lưới ven sông nuôi hai con ăn học 
Anh học Sài Gòn còn ở quê em vào trường y dược 
Tết này anh cầu mong tìm thấy mộ của bà! 

Bãi Dâu đây rồi, nhiều dãy hố hầm đào lỗ chỗ 
Những xác người Mậu Thân nay đâu còn đó mà tìm 
Chỉ còn lại những ca từ Trịnh Công Sơn đã hát 
“Tôi đã thấy, tôi đã thấy, 
“Những hố hầm đã chôn vùi thân xác anh em!” 

Đò lững lờ theo dòng Hương thơ mộng 
Đây làng Kim Long rồi tới bến Nguyệt Biều 
Thuyền qua Vỹ Dạ nơi thi nhân Hàn Mạc Tử 
Đã để lại cho đời những tuyệt tác thơ yêu 

Không biết xác bà có dạt vào đây không em hỡi? 
Mà qua nơi này lòng anh như nghe dào dạt hồn thơ 
Rồi thuyền tới Đông Ba qua pháp trường Gia Hội 
Nơi ngàn người bị kết án oan vào Tết Mậu Thân xưa! 

Thuyền tiếp tục qua Chợ Dinh, Nam Phổ 
Rồi qua làng Bao Vinh về tới cửa Thuận An 
Ôi xác bà có còn chăng bên dòng sông ngàn thuở? 
Để chúng cháu thắp nén nhang nơi bà đã yên nằm! 

Ông bà nội ơi! 
Chẵn bốn mươi lăm năm rồi cả Huế Thương tê tái 
Ai đã gây ra cái chết oan khiên của hàng chục ngàn người? 
Xin trả lời cho chúng cháu hay, để đời đời không trở lại 
Nỗi đau Tết Mậu Thân chưa có phút nào nguôi! 






Tình cờ có người thấy một ông già đi xe lăn được mấy người khênh từ máy bay xuống vào trưa ngày 3/2/2013 tại sân bay Phú Bài TP Huế. Nhìn một lúc mới có thể nhận ra, đó là một nhà thơ có những tập kí khá ấn tượng. Nhưng điều làm mọi người ấn tượng nhất là ông từ một giáo sư, một nhà thơ trước 1966 ở Huế có một cuộc sống khá giả mà đã đoạn tuyệt với quá khứ giàu sang để đi theo du kích chống lại bạn bè và những học trò cùng giai cấp của ông. Đặc biệt Tết Mậu Thân 1968, ông đã giúp bộ đội Giải Phóng MN giết chết rất nhiều những người dân vô tội mà phần nhiều là bạn bè và học trò cũ của mình. Ông là một nhân chứng sống của lịch sử đau thương của dân tộc Việt Nam.

Mậu Thân trong tâm khảm một nhà thơ

(Xin tạ tội với những oan hồn Tết Mậu Thân 1968) 

Quá ngỡ ngàng khi thấy ông 
Từ trên máy bay “bước” xuống 
Kẻ bế người nâng khác nào một vị vua 
Với nét mặt nát nhàu 
Đôi mắt buồn rười rượi 
Có lẽ nào đây là anh giải phóng quân 
Vào thành Huế Mậu Thân xưa? 

Không! 
Ông chỉ là một nhà thơ 
Một nhà thơ chan chứa tình bè bạn 
Theo bộ đội lên chiến khu 
Nhưng chưa bao giờ cầm súng bắn 
Tết Mậu Thân ông chỉ là quan tòa 
Tại trường Gia Hội mà thôi 
Để xét xử người của đối phương 
Những học trò cùng bạn hữu một thời 
Và ông chỉ biết cầm bút ký tên vào bản án 
Để người khác thi hành thôi 
Chứ ông nào biết bắn! 

Ông thương dân lắm 
Nên khi tiến quân vào Huế Thương ông khóc 
Vì thấy các đồng chí của ông 
Đã chôn sống những xác người! 
Một nhà thơ 
Chỉ biết chắt lọc suốt đời 
Những ngôn từ mĩ miều 
Của tình người thiêng liêng nhất 
Dù biết rõ kẻ đã ra lệnh bắn vào 
Bàn thờ tổ tiên trong đêm mùng một Tết 
Là một kẻ vô thần mang dạ thú mặt người 
Nhưng ông là nhà thơ chỉ biết làm thơ thôi! 
Và đây là dịp để có những vần thơ trác tuyệt 
Lấy máu của bạn bè để viết nên những bài thơ 
Lừng danh Đất Nước Việt! 
Chuyện ai ra lệnh bắn vào ai 
Đâu phải việc của nhà thơ! 

Ai ngờ về già ông cứ thờ thẩn ngẩn ngơ 
Đêm gió động ngoài hiên 
Cũng bật dậy tưởng có người gõ cửa 
Có hôm nằm mơ thấy hồn Mậu Thân 
Ngoài Khe Đá Mài than thở(*) 
“Không biết mẹ già và vợ con 
“Nay phiêu dạt về đâu?” 
Ông là nhà thơ 
Càng thấm thía nỗi đau 
Của những người học trò bị giết oan 
Mà ông “không thể” cứu! 
Ông phải sống những năm tháng cuối đời 
Với nỗi đau nặng trĩu! 
Vì thời trẻ ông chỉ chạy theo phù du 
Chứ có biết nghĩ suy đâu 
Nếu ông được dạy dỗ đến nơi đến chốn thì 
Non sông bây giờ chắc đã khác 
Ôi! Cái tuổi trẻ đam mê vĩ cuồng 
Để suốt đời lầm lạc 
Đã kết án oan cả chú bác cô dì 
Bè bạn lẫn trò ngoan! 
Đã phá tan hoang những đường phố, ngôi làng 
Cả mái trường xưa nơi một thời dạy học 
Day dứt quá những đêm dài trằn trọc! 
Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng 
Quay ngược lại thời gian! 
Để chuộc lại những sai lầm 
Khi tay đã nhúng chàm 
Những sai lầm 
Được mang tên Tội Ác! 

Bốn mươi lăm năm rồi 
Huế Thương giờ thật khác 
Ôi! Còn đâu những ngày xuống đường 
Của sinh viên Huế biểu tình 
Và còn đâu những buổi tụ tập mít tinh 
Của nhân dân Huế “Đã đảo quân xâm lược!” 
Xuống đường ư? Bị bắt ngay lập tức 
Vì chống Tàu là “chống đảng chống nhân dân!” 
Ông lờ mờ xem Ti Vi mà đau đớn tận tim gan 
Khi Hoàng-Trường Sa và Biển Đông 
Nay đang bị giặc Tàu xâm lược 
Nước mắt ông bỗng trào dâng 
Và thốt nhiên bật khóc! 

Tết Quý Tỵ này 
Ông quay về lại Huế Thương 
Ông định sẽ tìm lại cái gì ở đây 
Giữa những hố chôn người vội vã? 
Hay để chứng kiến cảnh nhiều em thơ 
Đang phải lang thang trên vỉa hè tơi tả 
Những dân oan khắp thôn xã, quận phường 
Đang lũ lượt lên tàu xe 
Mang đơn kiện tận trung ương 
Vì đã bị cướp đất, cướp nhà nhiều năm 
Mà không ai giải quyết 
Nhưng những chuyện của thời nay 
Chắc không ai nỡ nói cho ông hay biết 
Vì nói để làm gì thêm khốn khổ thân ông? 
Ôi! Thời vàng son của Huế 
Hỏi còn không? 




No comments:

Post a Comment